Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Trọn Đời Có Duyên


Phan_10

"Xì" một tiếng vui mừng ra tiếng, Diệp Dĩ Mạt thật sự nhịn không được rồi, người này tại sao có thể ngoạn như vậy? Nếu mà cô không cười một tiếng, anh không phải là hôm nay vẫn tiếp tục như vậy chứ? Tháy anh bản thân hoàn toàn không phù hợp với nét mặt tội nghiệp, thật sự quá vui vẻ rồi, người này thật sự quá biết đùa!

Thấy cô cười, Tất Tử thần cũng không giận, nhàn nhạt hơi cong môi một cái, đem canh tiết vịt trước mặt cũng đều đẩy tới trước mặt cô: "Em thích ăn thì ăn nhiều chút đi." È hèm ~~ Tất Tử Thần anh là thua thiệt người sao? Hiện tại liền để cho ngươi trước mặt vui mừng đi, đợi lát nữa trở về, nên thu lợi tức cái gì, không có chút nào có thể ít ~

Diệp Dĩ Mạt cúi đầu ăn canh, bỏ lỡ con mắt mờ ám của người đối diện, cho nên, đợi lát nữa thua thiệt cái gì, thật không có thể trách người ta, ai bảo cô không có lòng cảnh giác đây? Đây là sau đó, doanh trưởng Tất tổng kết, rất tận tâm dạy cô gái nhỏ của anh, làm thế nào để bảo vệ mình phòng tránh sắc lang.

Ăn uống no đủ, thuận tiện xem cảnh đẹp, cô giáo Diệp hài lòng mang bụng nặng trĩu đi trở về khách sạn. Ai u, thức ăn ngon trong ngực, còn hưởng thụ hết người khác chân chó phục vụ, thật là một chuyện vui lớn trong cuộc sống mà ~

Ta nói cô giáo Diệp, trong lịch sử có bao nhiêu dạy dỗ, nói cho chúng ta biết thiên hạ này không có bữa ăn trưa nòa miễn phí cả, tổn hại lịch sử dạy dỗ, đó là phải trả máu một loại giá cao!

Khụ khụ, mặc dù không có phần nghiêm trọng như thế, nhưng mà, vẫn là giá cao ~

Tắm xong, người nọ là có bao nhiêu khó khăn mới đi ra khỏi phòng tắm những chuyện này chúng ta cũng không nhắc lại. Mấu chốt là, Tất Tử Thần mới vừa rồi ở bên ngoài mặt hiền phu lương phụ, hiện tại trợn hai mắt sói hắc ám, đang chờ nhào lên!

A, gan lớn nữa à? Dám giả bộ mặt giận cho anh nhìn? Còn không vội vàng tới đây cho gia! Doanh trưởng Tất chọn cằm nhìn cô gái nhỏ ở đối diện không được tự nhiên không dám tiến lên, được rồi, anh là đàn ông, đàn ông muốn phụ nữ. Nếu núi không tới, như vậy thì tự mình đi qua vậy!

Doanh trưởng Tất tuyệt đối là người lý luận thực tế tuyệt hảo, ba chân bốn cẳng, một cái khiêng cô gái nhỏ đang hoang mang sợ hãi lên, hừ hừ, chỉ nặng có ngần ấy, còn chưa bằng anh mang khi huấn!

"Tất Tử Thần! Thả em xuống!" Diệp Dĩ Mạt căm tức nhìn, vỗ lưng của anh, người này, muốn làm gì! Bá Vương ngạnh thượng cung là không có tiền đồ đấy! (ngang ngược chiếm đoạt)

"Không thả. . . . . ." Ôm người trong ngực, mới vừa rồi người nào đó còn cường thế vào lúc này ủy khuất như bé con: "Tiểu Mạt, mới vừa rồi em làm gì không để ý tới anh vậy. . . . . ."

Em rể nói rồi, chị cậu chính là lòng dạ mềm, anh rể là anh nếu mà không giải quyết được chị cậu, anh liền giả bộ đáng thương, bách chiến bách thắng. Đây là tổng kết kinh nghiệm quý báu của em vợ hơn hai mươi năm đấu tranh, phải tham khảo!

"Nào có . . . . . ." Diệp Dĩ Mạt vừa nghe lời nói anh mềm như vậy, lập tức liền chột dạ, cô cũng không phải là cố ý không nhìn anh mà, ai bảo lúc trước anh như vậy đó, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không cho cô, để cho cô làm thế nào thích ứng được ~

"Tiểu Mạt, sẽ không không để ý tới anh chứ?" Thở một hơi ở bên tai cô, như nguyện thấy người bị anh đè ở phía dưới ngượng ngùng quay mặt đi, gương mặt trắng nõn dần dần nhuộm sắc hồng, lúc bị anh ôm quần áo ngủ bị kéo lệch, nhìn xuống người một cái, quang cảnh ngực nhìn một cái không sót gì.

Con ngươi thâm thúy khẽ nheo lại, Tất Tử Thần cúi người hôn xương quai xanh mảnh khảnh của cô. Mới vừa tắm rửa đi xong da thịt hơi lạnh, còn mang mùi hương bưởi tây thơm ngát, nhẹ nhàng khoan khoái vẫn như cũ, vào lúc này nhưng mà lại mang theo sức mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng.

Lè lưỡi, tỉ mỉ phác hoạ da thịt hoàn mỹ trước ngực cô, bàn tay, đã sớm không thể khống chế thăm dò vào dưới váy. Bắp đùi thon dài mềm mại, bị anh vuốt ve, nhẹ nhàng run lẩy bẩy, giống như là nai con bị hoảng sợ, lại làm cho anh càng thêm muốn ngừng mà không được.

Hôn càng thêm đi xuống, cách áo ngủ, anh hôn lên đẫy đà của cô, con mắt sắc tối lại, tầng vải vóc cản trở kia, thành đồ không nên tồn tại nhất.

Giác quan kích thích, ngay tiếp theo tâm linh va chạm, để cho hai người hoàn toàn quên hết bên ngoài. Bàn tay đặt lên nơi mềm mại, Tất Tử Thần không khỏi thõa mãn than nhẹ một tiếng. Không cần lo lắng, về sau con trai lương thực rất đầy đủ.( éo nghĩ xa gớm)

Bị anh vuốt ve hôn, Diệp Dĩ Mạt nhắm hai mắt giống như người chết đuối , hô hấp gấp gáp đến hít thở không thông, đó là anh chôn ở trước ngực cô tác oai tác quái. . . . . .

Nếu không phải điện thoại di động kêu lên, sợ là một tầng pháo đài cuối cùng cũng sẽ bị công phá không chút lưu tình."Nghe điện thoại. . . . . ." Nghe âm thanh điện thoại không gián đoạn kêu một tiếng, Diệp Dĩ Mạt xoay mặt, sắc mặt đã như gấc chín, một cái tay không tự chủ được kéo áo trước bộ ngực, cảnh xuân như nước đã sớm khó nén, trong thân thể giống như là lửa đốt, tất cả đều tại anh vuốt ve làm lửa cháy lan ra đồng cỏ.

"Alo." Lật người, Tất Tử Thần cực kỳ khổ sở hướng mặt lên trời nằm ở trên giường: "Dạ, ngày mai sẽ về doanh trại đúng giờ, ừm. Được, tôi biết rồi."

Chương 24

Cúp điện thoại, thời điểm Tất Tử Thần xoay người, phát hiện cô gái nhỏ trên giường cũng đã sớm lùi về xác rùa đen của mình rồi, cái chăn bị cô lôi kéo che kín toàn thân, trừ nửa cái đầu ra, cái gì cũng đều không có để lại cho anh. Ai ai, có muốn đối xử chênh lệch lớn như vậy hay không? Doanh trưởng đại nhân à, sớm không tới trễ không tới, đúng lúc này lại gọi điện thoại cho anh, gọi cái quái gì vậy hả!

Duy trì giọng nói khan khàn, doanh trưởng Tất khổ ép nhìn thoáng qua cô gái nhỏ nòa đó làm ổ rùa trên giường, há miệng, cuối cùng vẫn là ủ rũ cúi đầu đi về địa bàn của mình đi. Sớm biết mới vừa rồi cũng không cần phòng đôi rồi! Nên thuê một phòng đơn nha, ôm vợ nhỏ đó mới là cuộc sống! Doanh trưởng Tất nghĩ như vậy một mình, trong lòng thì càng oán niệm rồi, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú luôn luôn lạnh nhạt lại hơi xuất hiện một tia vặn vẹo, oán khí nặng, thiếu chút nữa đem trần nhà hun cho đen.

Diệp Dĩ Mạt thân thể co cụm, coi như mình đã ngủ say, nhưng là dán hai tay lên gương mặt có thể cảm giác được một cách rõ ràng gò má của mình hơi nóng, mới vừa ‘lau súng cướp cò’, không phải một mình anh làm, bị anh hôn vuốt ve, rõ ràng cô cũng động tình! Tình cảm xa lạ trong thân thể của cô, bàn tay anh thô ráp lưu lại xúc giác, nhưng mà lại giống như là chậm chạp chiếu lại, từng điểm từng điểm ở trên da thịt của cô thăm dò, khắp nơi đốt lên lửa nóng.

Toàn thân cũng nóng bừng, hô hấp gấp gáp bị cố ý áp chế, mím chặt đôi môi vững vàng cắn, chỉ sợ chính mình là không cẩn thận khẽ rên ra tiếng. Trong lòng cô giáo Diệp oán lắm, nhìn rất là chính nhân quân tử, kết quả ngày thứ nhất đã trêu chọc người! Thật là quá đáng thật là quá đáng!

Bên này Diệp Dĩ Mạt không dễ chịu, bên kia Tất Tử Thần càng thêm gian nan.

Mới vừa rồi rõ ràng tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, nếu không phải tại một cú điện thoại của doanh trưởng, anh cũng sẽ không rơi vào tình cảnh thê lương như vậy! Tắm nước lạnh căn bản không có tác dụng, trong một ngày hai lần bị quẳng xuống, sẽ không xảy ra vấn đề chứ? Doanh trưởng Tất tội nghiệp cắn góc chăn, anh không muốn đi bệnh viện dành cho đàn ông đâu!

Tiếng thở dốc của người đàn ông bị đè nén trong căn phòng an tĩnh chậm rãi vang vọng, Diệp Dĩ Mạt đang ổn định nhịp tim, định đem đầu cũng vùi vào trong chăn, không để nghe âm thanh điều này làm cho tâm thần cô nhộn nhạo.

Không phải cô kiểu cách, chỉ là chuyện gì cũng nên có một quá trình chứ? Cô không phải là cô gái truyền thống về mọi mặt, nhưng là cũng không phải là phóng túng đến có thể cùng người ta tùy tiện 419 đâu. Mặc dù nói bọn họ là lấy kết hôn làm mục đích để xep mắt, người lớn hai bên cũng đều coi trọng, nhưng mà, nửa ngày trước anh mới thổ lộ mà? Còn là không ngọt ngào thổ lộ như vậy. . . . . .

Nghĩ đến cái này cô giáo Diệp liền buồn bực, người đàn ông này lực hành động quá nhanh, càng làm cho cô tức giận, thế nhưng cô không có chút nào ghét! Đây mới là điểm khiến cô giáo Diệp rối rắm, chẳng lẽ cô thật sự là ‘yêu vẻ bề ngoài’? Cô giáo Diệp luôn luôn tự nhận là đối với bề ngoài của đàn ông không có yêu cầu gì lại thấy chột dạ, người này dáng dấp được, vóc người đẹp không nói, vẻ mặt còn mê người như vậy, thật sự rất muốn ăn rơi nha nha nha. . . . . .

Nhưng là, ngày thứ nhất bị hôn không nói, chẳng lẽ còn phải được ăn? Này có chút giá rất cao chứ? Hai tướng đang đánh nhau trong đầu cô giáo Diệp.

Diệp Dĩ Mạt đang nhéo lông mày nghĩ tới tâm sự, hoàn toàn không có phát giác tiếng hít thở nặng nề đã biến mất. Đợi đến lúc cô phản ứng kịp, một bên giường đã sớm lún xuống dưới bởi vì sức nặng của người khác.

"Tiểu Mạt. . . . . . Anh khó chịu. . . . . ." Tất Tử Thần từ phía sau ôm cô, vùi mặt vào ổ vai của cô, giọng nói thật là buồn bã. Tắm nước lạnh không dùng được, anh đều đã tắm hai lần rồi! Nếu tiếp tục như vậy, cả đêm đều không cần ngủ! Rõ ràng bạn gái mới nhậm chức đang ở trước mặt, chẳng lẽ còn phải chính anh động thủ hay sao?

"Trở về ~" Diệp Dĩ Mạt nhích lại gần phía trước, giọng nói nửa thẹn thùng nửa ảo não, nghiêng người, tự mình cách ra khỏi lồng ngực của anh, người đàn ông này, biết rõ dựa gần như vậy chỉ biết càng khó chịu thôi! Nghĩ gì thế ~ còn nữa, không nên dùng âm thanh quyến rũ người như vậy tới hấp dẫn cô! Cô đối với âm thanh nửa trầm nửa khàn như vậy hoàn toàn không có sức chống cự!

Chăn mỏng bị đẩy ra, thân thể anh biến hóa cô tự nhiên cũng có thể sáng tỏ, chỉ là ――― Diệp Dĩ Mạt nghiêm mặt, ước chừng có thể nhận thước được khổ sở của người này, lên không được xuống cũng không được, cũng không dễ chịu hơn chứ?

"Tiểu Mạt. . . . . ." Tất Tử Thần cọ xát mặt sau tai của cô, tội nghiệp lấy lòng: "Thật sự rất khó chịu. . . . . ." Lúc trước danh phận chưa định anh cũng chỉ có thể thôi, hôm nay, này cũng đeo lên danh hiệu nửa con rể Diệp gia rồi, chẳng lẽ còn phải chịu khổ thế này?

Diệp Dĩ Mạt chỉ có cảm giác lỗ tai mình sắp thành than rồi, gái già gần tuổi băm rồi, cái gì cũng không hiểu, làm sao có thể! Tiểu H viết phim đều trải qua rồi, đây nên trách bạn trách bạn, côtự nhiên cũng hiểu được.

Vẫn còn ở đang do dự, lại thấy doanh trưởng Tất xuất đòn sát thủ.

"Tiểu Mạt, anh đều vì em thủ thân như ngọc đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em còn có thể nhìn anh khó chịu à. . . . . ." Ở bộ đội ít năm như vậy, thật lòng không dễ dàng, doanh trưởng Tất ngẩng đầu lên nhớ lại nỗi khổ, đáy mắt tràn đầy lộ vẻ xúc động cảm khái, làm lính tìm vợ thật lòng không dễ dàng, mấy vị kia có vợ theo quân, vừa nhìn liền so với bọn anh khổ ép lăn lộn thấy có thần thái sáng láng hơn rất nhiều!

Hôn nhẹ nhàng rơi vào trên sợi tóc của cô, doanh trưởng Tất tiến hành theo chất lượng: "Anh không tiến vào, có được hay không?"

Nghe nói như thế, mặt cô giáo Diệp đỏ lựng, thiếu chút nữa liền lật giường bở chạy. Doanh trưởng Tất anh đừng trực tiếp như vậy có được hay không! Anh là con em nhân dân quân đội! Làm sao lại nghĩ tới những thứ này!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nghe người sau lưng khó chịu rầm rì, cô giáo Diệp bên này kích động muốn một cước đạp anh xuống giường lại vừa đành khắc chế lại. Thôi, cũng không phải là cô gái nhỏ, không được tự nhiên cái đầu quỷ!

"Nằm xuống." Cô giáo Diệp nghiêm mặt xoay người lại, thiếu chút nữa đem doanh trưởng Tất đang khổ sở dọa cho chạy mắt.

"Nha. . . . . ." Doanh trưởng Tất nghe vậy, nghe lời nghiêng đầu nằm xuống.

Chỉ là, nhưng mà, Tiểu Mạt, em xác định em dùng nét mặt ‘giáo viên chủ nhiệm ’ như vậy để làm chuyện này sao? Đây là ý tưởng thời điểm cuối cùng một tiếng gầm nhẹ của doanh trưởng Tất buông thả mình.

Diệp Dĩ Mạt cảm thấy lòng bàn tay nóng rực một khắc kia, liền không chút lưu tình vứt bỏ anh đi, một cái cũng không nhìn người nọ vẻ mặt híp mắt hưởng thụ, không nói hai lời chân trần liền chạy vào phòng tắm.

Thật sự là cực hạn! Diệp Dĩ Mạt rửa tay xong, dựa lưng vào cửa không biết đi ra ngoài đối mặt với anh thế nào rồi. Cô gái trong gương này hai má xấu hổ đáy mắt động tình, thật sự là cô sao thật sự là cô sao? Phát động tình rõ ràng là doanh trưởng Tất mà, vì sao cô cũng chịu lây bệnh! Cô giáo Diệp khóc không ra nước mắt, cô thật không nghĩ phải tắm nước lạnh! Thì ra là chuyện tình trong truyền thuyết dựa vào tắm nước lạnh áp chế XX cũng sẽ xảy ra ở trên người cô! ! Nhưng mà, bị người bên ngoài mà biết cô tắm như vậy, có thể rất mất thể diện hay không?

Mặc kệ, dù sao cũng hơn chết cháy!

Cô giáo Diệp mè nheo hơn nửa canh giờ mới ra ngoài, lúc đó, doanh trưởng Tất đã thu thập xong bên ngoài, trừ trong không khí còn mơ hồ tản ra mùi vị vốn là không thuộc về gian phòng này, còn lại tất cả đều rất bình thường.

Tất Tử thần cũng chỉ xem như cô ngại bẩn mới đi tắm, vừa thấy cô ra ngoài, lập tức chân chó chạy lên đi trước lấy lòng cười: "Tiểu Mạt, có mệt hay không?" Vừa nghĩ tới cảm giác cái tay nhỏ bé mềm mại kia bao quanh của anh, Tất Tử Thần liền kìm lòng không được thắt lưng ưỡn thẳng, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, cho dù là nhắm hai mắt, anh cũng có thể thấy rõ ràng, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cái khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra bộ dáng tức giận kia, rõ ràng là cô, cái này gọi cô gái Diệp Dĩ Mạt, cười lên giống như tiểu hồ ly, thời điểm tức giận thích không để ý tới người, người trước khéo léo lanh lợi, người sau thỉnh thoảng lại là cô gái nhỏ bướng bỉnh bốc đồng.

". . . . . ." Cô giáo Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác, ra vẻ không có nhìn thấy. Cô thật muốn lập tức ngất đi, cái thứ kia bị một kích thích liền lập tức thẳng đứng cô gái rốt cuộc làm sao làm được? A a a?

"Tiểu Mạt," thấy cô không có lên tiếng, Tất Tử Thần cũng không cảm thấy lúng túng, chỉ là uốn lên khóe miệng rót chén nước đưa cho cô: "Thời gian không còn sớm, ngủ chứ?" Nói xong, như là muốn nói rõ cái gì, chỉ vào khác giường vội vàng nói: "Ngủ cái này giường thôi." Đều là lỗi của anh, làm giường của Tiểu Mạt bị dơ. Tất cả trách nhiệm này là tại anh, người phải chịu trách nhiệm tự nhiên cũng là anh: "Tiểu Mạt, có muốn anh gọi đồ ăn mua bên ngoài về ăn không?" Chỉ có một lúc, thế nhưng đã hơn mười một giờ. Tiểu Mạt có thể đói bụng hay không? Ai ai ai ai, tuyệt đối không thể để Tiểu Mạt nhà bọn họ đói bụng được ~~

Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường, vẻ mặt rất là thẹn thùng giọng nói rất là phiền não: "Ăn cái gì mà ăn, ngủ!" Người này tại sao như vậy, mới vừa làm xong chuyện như vậy, lại vẫn rất tốt bụng hỏi cô có muốn đồ ăn hay không? Cô ăn được sao? Mới vừa tắm xong, trong thân thể còn giống như là có lửa đốt, người này, có thể không tới gần hay không?

Trên người đàn ông mùi vị rõ ràng như vậy, Diệp Dĩ Mạt không cách nào ức chế mà đỏ mặt, nghiêng mặt sang bên, giọng nói mang vẻ cơ hồ không phát hiện được xấu hổ: "Không ăn, ngủ." Nói xong, cũng không nhìn anh, lật người leo lên vào giường.

Mệt quá. Cau mày, đối mặt với tường, Diệp Dĩ Mạt ngáp một cái, nam và nữ thể lực thật đúng chênh lệch rất nhiều, tối nay đi dạo nhiều như vậy, lại công thêm mới vừa ‘vận động’ không thuần khiết, cô đã mệt thở không được, vào lúc này trừ trên mặt còn nóng bừng, đầu óc đều cô đều đã bảo nên nhắm mắt nằm xuống.

"Tốt, chúng ta ngủ đi ~" doanh trưởng Tất trên mặt nở nụ cười thoả mãn không một chút có tự giác người ngoài, vừa nói chuyện liền cũng bò lên giường. Ưmh, cái gì mà ôm vợ ngủ, quả nhiên tương đối thoải mái.

Cô giáo Diệp nghiêng đầu căm tức nhìn một người đàn ông không tự chủ: bên kia không phải còn có giường sao! Làm gì cần phải chen chúc cùng nhau! Rất nóng có biết hay không!

Doanh trưởng Tất vô tội nháy mắt: anh sợ buổi tối em sẽ rơi xuống giường.

Khóe miệng cô giáo Diệp giật giật, cô 28 tuổi rồi đấy, không phải tám tuổi, càng không phải là hai tuổi đâu! Trứng thối, muốn lật bàn!

Một cước đá qua, không chút lưu tình. Người nên ngã thì nhã é, cô không quan tâm!

Nếu không phải là doanh trưởng Tất bản lĩnh nhanh nhẹn, chắc là không thể thiếu ngã sấp mặt đấy! Tôi nói, con gái ác như vậy làm gì? Rớt bể anh, về sau chịu khổ còn không phải là cô à?

Nói là nói như vậy, doanh trưởng Tất bị cô giáo Diệp ‘hung ác’ trừng mắt trừ ảo não bò đến giường sát vách, cũng không còn biện pháp khác. Nha đầu này, dùng sức làm cái gì? Anh cũng không làm gì cô mà ~ thiệt là.

Khụ khụ, không phải là ôm ôm sờ sờ hôn nhẹ thôi sao, cũng không phải là chưa làm qua ~

Chương 25

Đêm khuya tối hôm đó, doanh trưởng Tất thế nào lại lợi dụng bản lĩnh của mình thoăn thoắt leo lên giường của cô giáo Diệp, các loại ăn đậu hũ ở chỗ này chúng ta cũng không muốn nói nhiều, mọi người tự tưởng tượng.

Về phần ngày thứ hai cô giáo Diệp như thế nào đạp một cước đem doanh trưởng Tất đạp xuống giường, chúng ta cũng không tỉ mỉ truy tố rồi, dù sao chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, nhiều lời vô ích.

Khụ khụ, ngày thứ hai lúc ăn sáng, cô giáo Diệp coi như là lãnh giáo đầy đủ đàn ông dính chặt rồi. Dính đúng như muốn mạng người! Cô tự mình ăn sáng được....! Không cần ý vị gắp cho cô!

Đều nói con gái khi yêu chỉ số thông minh là số lẻ, thật ra thì con trai khi yêu chỉ số thông minh cũng không cao, nhất là cậu con trai vừa mới cảm nhận được một chút ngọt ngào, được kêu là ngu nhé.

"Tiểu Mạt, em nếm thử cái này một chút, đây là đặc sản Nam Kinh đấy." Đồng thời một đôi đũa đưa qua.

Cô giáo Diệp hít thở sâu một hơi, nở nụ cười rực rỡ, động tác trên tay không chút nào mơ hồ, một cái liền đem hơn phân nửa đồ ăn trong bát bỏ vào trong bát của anh, giương mắt sâu kín liếc anh một cái, mặt mỉm cười, " Anh ăn nhiều một chút ~" cô thật không ăn được!

Tất Tử Thần nhìn nha đầu trước mắt giống như muốn xù lông cũng không giận, vui vẻ thay cô giải quyết cơm thừa đồ ăn thừa. Khụ khụ, nếu là mỗi ngày có thể ăn được cơm thừa của người mình yêu, đó cũng là chuyện tốt!

Nếu như mỗi sáng sớm cũng có thể cùng người yêu cùng nhau ăn bữa sáng, đây đại khái là chuyện hạnh phúc nhất mà anh có thể nghĩ tới rồi.

Bữa ăn sáng kết thúc, mặc dù cực kỳ không muốn ―――― mới vừa giải quyết vụ bạn gái, còn chưa có thân thiết bao lâu, thì phải tách ra, dù ai trên người đều khó chịu. Nhưng mà bị quân lệnh làm khó, doanh trưởng có lệnh, trước mười hai giờ trưa hôm nay phải về đội, chỉ hận không được xách theo cô gái này bỏ vào túi mang theo cùng.

Mặc dù nói không thực tế, nhưng là, nhìn khuôn mặt tươi cười hả hê của nha đầu này, vì sao anh lại nghĩ muốn cắn một cái đây? Bạn trai phải đi, không phải nên biểu hiện không bỏ được một chút sao?

Phải trừng phạt!

Nghĩ là muốn như vậy, doanh trưởng Tất cũng là làm như vậy.

Quay đầu cô gái này lại mà gặm. Hôn đôi môi mọng nước, doanh trưởng Tất thầm cười hả hê, biết vì sao anh không mặc quân trang không? Bởi vì mặc quân trang thì phải chú ý đến hình ảnh, không thể cùng đồng chí nữ quá mức thân thiết, nhưng là không mặc quân trang, è hèm, anh chính là gia, anh chính là người đàn ông của cô, muốn làm gì thì làm!

Cái hôn này rơi xuống, mãi cho đến khi nhịp tim Diệp Dĩ Mạt còn kém cầm giữ không được, người đàn ông này mới lưu luyến không rời buông ra, giọng nói còn sâu hơn là oán phu: "Anh đi mấy ngày rồi sẽ đi trường học tìm em, đừng có mà kỷ niệm ngày thành lập trường vừa kết thúc lại về liền đấy ~" nếu là đợi trước khi anh đi nha đầu này liền dám chạy trở về trước,lần sau trỏ về anh sẽ không để yên cho cô đâu!

Cô giáo Diệp lau miệng, dịu dàng cười, đi nhanh đi đi nhanh đi, anh đi rồi một mình em tự nhiên hơn!

Vợ chồng son ở cửa ra vào ‘lưu luyến chia tay’, các ông các bà đi ngang qua đều lộ ra dặn dò mà cười thấu hiểu cho, bây giờ là vợ chồng nhỏ mà, như lời nói của những người tuổi trẻ kia nói thế nào nhỉ, hạnh phúc không rời ~

"Được rồi, em biết rồi, sẽ cẩn thận, đến trường học sẽ gọi điện thoại cho anh~" nói xong câu nói sau cùng, Diệp Dĩ Mạt có phần bất đắc dĩ, cô thật không nhỏ, không phải là người bạn nhỏ đi nhà trẻ đâu, vì sao mà ba như thế này, Tiểu Thụy nhi là như thế này, đến cả Tất Tử Thần cũng như vậy? Chẳng lẽ cô nhìn thật rất giống trẻ con không biết gì sao?

"Chị dâu, vậy chúng tôi đi trước đây ~" lúc này người tới đón là Phó Kiệt, nụ cười rực rỡ, một bộ dáng đại ca ca, ngoài miệng lại kêu cô là chị dâu.

"Ừm, đi đường cẩn thận ~" đưa mắt nhìn xe việt dã đi xa, cho đến khi không thấy được bóng xe, mặt Diệp Dĩ Mạt mới che giấu mỉm cười. Người đàn ông này, vừa nhìn thấy Phó Kiệt xuất hiện đã thu lại một ít bộ dáng mặt chân chó, khôi phục lại tư thái trại phó anh nên có.

Lắc đầu một cái, Diệp Dĩ Mạt lấy tay che kín ánh mặt trời chói mắt, hay là đi trường học cũ trước đã, đi thăm mấy vị ân sư một chút.

Trước đó, Diệp Dĩ Mạt căn bản cũng không có nghĩ đến, thì ra là chuyến đi thăm trường học cũ lần này, lại sẽ cho cô ‘vui mừng’ lớn như vậy. Hướng Dương, trưởng lớp thời đại học của cô, người cô yêu, là một lần duy nhất cô yêu trước đây.

Nói đến Hướng Dương, có lẽ là hình tượng hoàng tử trong suy nghĩ tất cả nữ sinh nhớ mãi không quên lúc đại học. Thời đại học Hướng Dương, bề ngoài xuất chúng, thành tích ưu dị, năng lực không chút nào kém, dùng lời nói những nữ sinh khác trong lớp mà nói, Hướng Dương cười một tiếng, có thể cho ngươi cảm thấy mùi vị ánh mặt trời.

Mặt như ánh mặt trời, nói không hề sai.

Hướng Dương chính là một người như thế, cho dù xa nhau đã lâu như vậy, nghĩ đến anh, đáy mắt Diệp Dĩ Mạt tái hiện lại, vẫn và chàng trai trong sáng dịu dàng, khóe miệng cong cong, vĩnh viễn ôn hòa như vậy.

Nói đến tình yêu của họ, không có gì đặc biệt, cũng chỉ là chuyện tình của trưởng lớp và bí thư chi bộ đoàn mà thôi. Về phần sao lại chia tay, cũng chỉ như bình thường, anh ra nước ngoài học tập, cô thi nghiên cứ sinh, chính là một ít chuyện như vậy, cuộc sống cũng không phải là điện ảnh, lấy ở đâu nhiều yêu hận tình thù như vậy.

Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, là nói Hướng Dương cùng Diệp Dĩ Mạt rồi.

Lại lần nữa nhìn thấy vị lớp trưởng cũ này, trong lòng Diệp Dĩ Mạt đã sớm không có phập phồng, cong cong khóe miệng, hai người bèn nhìn nhau cười: "Đã lâu không gặp." Là rất lâu không thấy, tốt nghiệp đại học đến bây giờ, có hơn năm năm đi? Chàng trai anh tuấn như ánh mặt trời năm đó, cũng đã sớm mất đi một thân ngây thơ, gương mặt vẫn ôn hòa như cũ, mang theo ý cười nhẹ nhàng, cũng không bàn về như thế nào đều nhìn không tới đáy mắt của anh.

Mà nha đầu trẻ trung bốc đồng năm đó, cũng đã sớm một thân lạnh nhạt, học được thản nhiên đối mặt với tất cả. Đối mặt với tình yêu đầu khó quên nhất, nhưng mà cũng chỉ dịu dàng cười một tiếng, như hoa nở trên mặt, chỉ một cái cười nhạt.

Hôm nay, cô là của cô, mà anh, cũng có thể là của anh thôi.

"Bây giờ anh trở về trường học cũ làm giảng viên, cũng chỉ là chức tạm thời." Hướng Dương mỉm cười giải thích, anh có công ty của mình, nhưng là bình thường cũng không bận rộn, hai tháng trước thầy cũ của anh gọi điện thoại, nhờ anh dạy thay giúp, anh liền đồng ý.

"Thì ra chúng ta cũng được coi như là đồng nghiệp ~" Diệp Dĩ Mạt nghiêng đầu mím môi cười nói, năng lực của anh sẽ không ai chất vấn, năm đó giáo sư muốn anh lưu lại, chỉ là ánh mắt của Hướng Dương luôn luôn thật xa, cuối cùng vẫn là uyển chuyển từ chối ý tốt của giáo sư, một mình bay đi nước Anh học tiếp.

Không ngờ, chuyến đi này chính là nhiều năm như vậy.

"Thật sự rất lâu không thấy, đi, anh mời em uống chút đồ." Giáo viên đại học mấy năm này phát triển quá nhanh, các đàn em khóa sau cũng so với bọn anh khi đó hạnh phúc hơn rất nhiều, rất nhiều quán cà phê nhỏ cũng mở ra không ít, ước chừng là vì thích ứng hơi thở lãng mạn nơi sân trường này thôi.

"Thật ra anh đã nghe lão sư nói qua về em, làm giáo viên cấp ba?" Hướng Dương cười hỏi. Giáo sư nói đến chuyện này liền cắn răng nghiến lợi, hai người đệ tử tâm đắc nhất năm đó, một đi nước Anh xa xôi cầu học, cuối cùng cũng không còn đi trên con đường học thuật, một người hiện tại cũng yên ổn, vùi ở trong trường cấp ba làm cô giáo dạy lịch sử. Ai, chỉ có thể nói, trẻ con không thể dạy!

"Cũng chính là không có lý tưởng." Diệp Dĩ Mạt ngượng ngùng cúi đầu tóc dài \ rũ xuống bộ ngực, cô vốn là không có lý tưởng gì lớn, những ngày sau này cứ như vậy là tốt rồi. Cộng thêm lúc ba tuổi già phá án bị thương, một lần đầu làm cô sợ hãi, thì ra là quan trọng của cô, vẫn luôn ở bên người.

Vì vậy, làm việc nghĩa không được chùn bước về nhà, chỉ vì như vậy mới an lòng.

"Không nói những thứ này, những năm này trôi qua tốt đó chứ?" Hướng Dương đưa lưng về phía ánh mặt trời, nụ cười dịu dàng.

"Tạm được, rất thích hợp." Diệp Dĩ Mạt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như vậy, "Còn anh thì sao? Sao lại từ Anh trở về?"

"Sống ở một nơi lâu rồi liền muốn trở lại." Cong cong khóe miệng, Hướng Dương ôn hòa mỉm cười: "Họp hội bạn học cũ ngược lại không có đi mấy lần, nghe nói không ít bạn học cũng đã thăng cấp làm ba mẹ." Những thứ này tất cả đều là nghe Nhị béo nói, anh ta thích nhất là quan tâm chút chuyện này, người bạn học nào thăng chức rồi, người bạn học nào muốn kết hôn, người bạn học nào làm ba trước, Nhị béo nói chuyện rất say sưa.

"Đúng vậy, lại nói trưởng lớp, anh chưa cưới vợ à?" Diệp Dĩ Mạt hài hước cười một tiếng, mặc dù đã từng là người yêu, nhưng mà không phải là thù không phải là oán, cách xa nhau nhiều năm gặp lại, cũng chỉ là cảm giác ấm áp và quen thuộc như trong đám bạn học cũ .

"Vẫn còn sớm, chưa tìm được người thích hợp đấy." Hướng Dương làm ra vẻ khổ não nhíu nhíu mày, "Không ai để ý anh cả."

‘xì ’ một tiếng, Diệp Dĩ Mạt cười khẽ một tiếng, "Em nói trưởng lớp, sao anh nói như vậy, muốn cho bao nhiêu đàn ông nhảy lầu đây?" Không nói năm tốt thế nào cũng là ba tốt đi, bề ngoài được, tính tình được, thu nhập tốt.

"Không nói anh...anh một đấng mày râu không vội, ngược lại em, định không lấy chồng à?"

"Không sai biệt lắm thôi." Nghĩ đến người đàn ông buổi sáng dính không muốn đi , khóe mắt Diệp Dĩ Mạt cong lên độ cong nhu hòa, "Là người, ưmh, không quá giống quân nhân." Diệp Dĩ Mạt cẩn thận tìm kiếm tìm từ, người kia a, thời điểm tức giận cũng đủ làm cho người ta nhận thấy được, chỉ là, phần lớn thời điểm, tổng thể vẫn có thể duy trì phong độ thân sĩ?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .